Duyên phận

Cường điệu “phi thực” không chỉ động dung hành động “quá mức” – lộ hiện “cơ thể lép tép tận cùng”: Người gập cong ưỡn bụng, khua tay, hai chân khép “mo cau khô đót” – “chặt khúc”… thân buông trống rỗng… chân to bám trụ “ngáo ộp hay điên” – lên khuôn nhân giá, giả nghĩa hình tượng gập gãy mong manh, kiến tạo mong manh “quê mùa” trêu ngươi… đánh đố ý nghĩ: Mặt trái mặt phải, khối sáng khối tối… phiêu phiêu bất ổn, lóe ra bất chợt – khép lại vô minh! Văng ra! Toắc ra! Ẩn trào thiên chức! Cấu trúc vật vã ứa máu, đùng đoàng cuộc chiến ý nhận tâm giác, vô vọng bành bành thang kiếp, không phải lập lờ danh phận, ẩn tránh trách nhiệm, xóa đi bi hận cuộc đời, hiệu ảnh ám toán, số phận banh mở, gào thét bá cáo… không gì không thể, tình huống phân tranh – nhá bổ xẻ đôi sọ người cảm thấu, đâu còn nước đôi… (Thông điệp vô thường).

Leave a comment